Tác giả Trịnh Bích Ngân nhớ về người mẹ đã khuất nhưng dường như mẹ vẫn còn nhờ làn sóng vô hình của tình ruột thịt kết nối hai cõi âm dương: Dù cha mẹ/ bên kia trời/ cách trở/ sóng âm dương/ vẫn vỗ nhịp/ thương yêu. Tác giả Lê Thiếu Nhơn nhớ về mẹ như cánh cửa của ngôi nhà không bao giờ khép để đợi con trở về, là nơi ấm êm nhất, an toàn nhất: Cánh cửa ấy chống đỡ mọi thị phi bất trắc/ Vì có trái tim mẹ làm chốt chặn cuối cùng.
Tháng 7 âm lịch hàng năm cũng là mùa Vu lan báo hiếu của những người con. Báo SGGP giới thiệu bài thơ Sóng âm dương của tác giả Trịnh Bích Ngân và Cánh cửa không khép của Lê Thiếu Nhơn.
Sóng âm dương
Sinh nhật đầu tiên
không còn mẹ trên đời
tôi một mình
ngồi khóc
***
Giọt giọt
mồ côi
lặng lẽ
thắt tim mình
***
Trước mặt tôi
tách capucino bốc khói
cây hoa sống đời phấp phỏng nở hoa
mặt hồ Xuân Hương phập phồng hơi thở
nhà thờ trong sương buốt những hồi chuông
***
Tuổi sống đời
và tuổi đời
biển sóng
lao xao bình minh
cuồn cuộn hoàng hôn
***
Dù cha mẹ
bên kia trời
cách trở
sóng âm dương
vẫn vỗ nhịp
thương yêu.
Bên hồ Xuân Hương, 11-8-2025
TRỊNH BÍCH NGÂN

Cánh cửa không khép
Con trở về bên cánh cửa ấy
Qua bao mùa dông gió đi xa
Cánh cửa chưa bao giờ khép kín
Như lòng mẹ từng ngày mở ra
***
Con cứ mơ đến những bến bờ
Khi bị cuộc đời ăn hiếp
Lại trở về nép sau cánh cửa ấy
***
Và con ngủ thật ngon lành
Và con mơ thật bình yên
Cánh cửa ấy chống đỡ mọi thị phi bất trắc
Vì có trái tim mẹ làm chốt chặn cuối cùng.
LÊ THIẾU NHƠN
Nguồn: https://www.sggp.org.vn/mua-vu-lan-nho-me-post809891.html
Bình luận (0)